Hồi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi đi xe máy simson. Mấy lần ngủ trưa ở trong lớp mẫu giáo, nghe tiếng xe pành pạch ở ngoài cửa, tôi nhỏm dậy ngay. Biết bố đến mà không đón tôi về, chỉ ghé qua xem con đã quen lớp chưa, tôi khóc mãi. Chiếc xe ấy, mỗi ngày thu hoạch chè, mẹ tôi người nhỏ thó, chở cả trăm cân chè, phóng xuống dốc vèo vèo đem chè đi bán. Tôi mong chờ mẹ về, mua mấy trái dưa bở hay cục đá tảng treo lủng lẳng ở tay xe.
Chiếc xe có ống bô hay kêu to, mọi người trêu là xe cà tàng, gắn liền với cả tuổi thơ có phần cơ cực của tôi. Có những hôm, mẹ chở cả tôi và bà nội trên xe, leo dốc rồi ngã chổng kềnh cả người cả xe mà chỉ cùng nhau ngồi cười, hay thế chứ.
Sau này tôi lớn, bố mẹ cũng có nhiều điều kiện hơn, mua xe máy mới. Thế nhưng xe simson vẫn được giữ lại, chẳng ai nỡ nghĩ tới chuyện bán đi.
Mãi đến khi có chú bạn thân của bố, trả bằng được giá cao để mua lại chiếc xe rồi độ lại để đi, cả nhà tôi mới đồng ý bán.
Vậy mới nói, cũ ta mới người và đôi khi, một món đồ đã cũ luôn có giá trị đối với những người thực sự thích chúng.
May rằng giờ đã có Oreka, chúc các bạn cũng tìm được cuộc đời mới cho món đồ cũ quý giá của bạn ❤️🔥