Tôi vẫn nhớ ngày đông năm đó, mẹ ngồi vót một đoạn tre dài, vuốt sao cho thật tròn với một chiếc mũi nhọn. Tôi rụt rè hỏi mẹ về nó, mẹ nghiêm giọng nói đó là chiếc roi mẹ chuẩn bị sẵn cho anh em tôi. Khi đó tôi chột dạ, nghĩ rằng mẹ đã biết chuyện tôi lỡ làm vỡ quả trứng gà ban sáng và đổ thừa cho anh trai.
Ngồi cạnh mẹ mà tim tôi đập nhanh như vừa chạy hai vòng quanh sân chơi. Mắt tôi cứ dính chặt lấy đoạn tre.”Phập” – Bất ngờ mẹ chặt đôi nó, giờ nó chỉ còn là đoạn tre dài hơn cây đũa một chút. Trong lòng tôi đầy sự tò mò nhưng đã ko còn quá lo lắng về chuyện sẽ bị mẹ cho ăn đòn 😁Cầm hai que tre, nó thật cứng và thô ráp. Rồi mẹ cho tôi thấy một “phép màu”. Mẹ chọc chúng nhiều lần xuống thùng gạo và nó thật sự trở nên nhẵn nhụi, trơn mượt như những que tính của tôi vậy.
Tối đó tôi mới thực sự biết nó là hai chiếc que đan. Mẹ quấn những sợi len lên nó và những sợi len cứ vậy mà đan vào nhau dưới bàn tay mẹ. Mẹ bỗng ghé nhỏ vào tai tôi: “Cậu bé làm vỡ trứng gà của mẹ thích món đồ gì cho năm mới nhỉ…”Giờ tôi không còn thấy mẹ ngồi đan nữa, nhưng mỗi khi tôi nhìn một chiếc áo len hay chiếc mũ len với quả bông to xù. Bất giác, dáng vẻ của mẹ đang cầm quen đan áo lại hiện ra trong đầu tôi. Và cả cái không khí năm mới, sắp có những món đồ mới lại làm tôi thấy nhớ nhà, nhớ mẹ!