Tôi nhớ cách đây hơn chục năm, nhà tôi vẫn dùng hai chiếc phích Rạng Đông. Một chiếc là của hồi môn của mẹ, chiếc còn lại bố mua khi mẹ sinh em tôi. Phích có phần vỏ bằng nhôm, phần nắp được tận dụng luôn làm cốc uống nước. Mỗi lần dùng xong, bố sẽ đặt gọn dưới chân gầm bàn, phòng khi trẻ con chạy nhảy làm đổ vỡ.Ở quê tôi, mùa đông rất lạnh, có khi có cả sương muối nên việc dùng phích rất phổ biến, nhà nào cũng có từ 1 đến hai chiếc. Tôi nhớ bố thường thức dậy sớm nhất nhà, và việc đầu tiên bố làm là đun hai siêu nước để rót vào phích. Lúc 3 mẹ con dậy là đã có sẵn hai phích nước để pha rửa mặt, đánh răng. Bố thì dùng nước nóng hãm một ấm trà xanh uống cả ngày. Mấy lần phụ bố rót nước, tôi đã có thể nghe âm thanh phát ra từ phích mà ước lượng được nước đã gần đầy hay chưa. Cái cảm giác dừng lại đúng lúc khi nước tràn ra nó mới thú vị làm sao!Tôi cũng nhớ những lần bị ốm, mẹ sẽ luộc trứng gà và đánh cảm cho tôi. Chốc chốc khi mở mắt ra, lại thấy mẹ đổ nước ấm từ phích, dấp ướt chiếc khăn rồi đắp lên trán tôi. Mỗi khi tôi ốm là mẹ lại thức trắng đêm, thương mẹ vô cùng.Ngày nay, ấm siêu tốc, bình nóng lạnh đã thay thế phích nước rất nhiều. Hai chiếc phích cũ của nhà tôi cũng đã không dùng tới nữa, nhưng dường như với tôi, chúng đã trở thành một phần ký ức tuổi thơ bình yên, êm đềm.Bạn có kỷ niệm ấm áp gì với những chiếc phích không? Chia sẻ cùng Oreka nhé!