Khoảng 4-5 năm nay, giày bata không còn phổ biến trên đường nữa. Thỉnh thoảng thấy hình dáng quen thuộc ấy, tôi vẫn thoáng giật mình. Giật mình vì thời gian trôi nhanh quá, mới ngày nào chúng tôi còn học cấp II thôi. Con đường mòn đi học đầy bụi đất đỏ in hằn dấu giày của chúng tôi.
Giày bata bằng vải mềm ôm gọn lấy bàn chân nên đi bộ rất thích, lại còn cực kì phù hợp với các môn thể dục hồi ấy. Tôi đi 4 năm cấp II nhưng giày vẫn còn nguyên. Lên lớp 10, bà nội cho tôi tiền mua giày mới. Niềm vui hân hoan của đôi giày mới làm tôi chán luôn đôi giày cũ.
Nó đành xếp xó chẳng ai dùng, tôi cũng quên dần. Đến khi lôi ra từ góc tủ thì giày đã ố vàng, mấy vết xước mỏng đã bục chỉ. Thế là đôi giày nằm gọn lỏn trong thùng rác. Thực ra, việc ta cứ giữ mãi một món đồ cũ cũng không phải tốt. Có lẽ tôi nên dùng tiếp hoặc tặng ai đó từ khi nó cũ chứ không đợi tới lúc nó hỏng. Đối với các đồ vật trong nhà cũng vậy, ta cứ để đó mãi rồi tới khi đồ hỏng thì vứt đi một cách hoài phí. Chi bằng khi đồ cũ còn tốt, ta cho nó một cuộc đời mới và nó sẽ bắt đầu hành trình mới trong hình hài nguyên vẹn.