Điều gì đã xảy ra tại Fukushima năm 2011
Do ảnh hưởng của trận động đất ngày 11/03/2011 và cơn sóng thần cao 14 mét, nhà máy điện hạt nhân Fukushima đã làm hai lò phản ứng hạt nhân của nhà máy phát nổ vào ngày 14 – 15.3.2011, và sau đó ngọn lửa bùng phát tại một lò phản ứng và làm hư hỏng nặng các tòa nhà. Chất phóng xạ từ nhà máy bắt đầu rò rỉ vào bầu khí quyển và Thái Bình Dương.
Hậu quả buộc hơn 160.000 cư dân phải sơ tán theo lệnh hoặc tự nguyện do rò rỉ phóng xạ trong không khí. (Theo Reuters)
Trong đó, thị trấn Tomioka là một trong những thị trấn bị ảnh hưởng nghiêm trọng từ trận động đất và vụ nổ nhà máy hạt nhân. 16.000 người dân địa phương đã buộc phải di tản, nhưng vẫn có một người đàn ông cố bám trụ tại đây. Ông chính là Naoto Matsumura – 64 tuổi.
Anh hùng không áo choàng – Hy sinh sức khỏe để chăm sóc các loài động vật bị bỏ rơi
Sau sự cố hạt nhân nghiêm trọng tại Fukushima vào năm 2011, thị trấn Tomioka gần như bị bỏ hoang hoàn toàn chỉ còn lại một mình ông Naoto Matsumura (64 tuổi) và những con vật bị bỏ rơi.
Chấp nhận bản thân sẽ mức nhiễm phóng xạ cao hơn nhiều lần với người khác, ông Naoto Matsumura vẫn quyết định ở lại đây để chăm sóc các loài động vật bị bỏ rơi, và một phần đây cũng chính là quê hương của ông.
Lần đầu trở về quê hương sau khi sơ tán, ông lo ngại sức khỏe của bản thân sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, đến hiện tại, ông không còn quá lo lắng về điều này nữa. Ông cho biết, các nhà nghiên cứu tại Cơ quan Thám hiểm Hàng không Vũ trụ Nhật Bản nói rằng, ông có thể không bị mắc bệnh trong 30 – 40 năm nữa.
Ông Naoto Matsumura thừa nhận rằng, lúc đầu không có ý định ở lại, nhưng do người thân ở các thành phố khác quay lưng vì sợ bị lây nhiễm phóng xạ, tại các trại sơ tán thì chật kín người và thiếu thốn đủ thứ.
“Thật là rắc rối nên tôi quyết định quay lại”, ông cho biết. Đây cũng là lúc mà ông nhận ra rằng, các con vật tại thị trấn vẫn đang chờ người cho chúng ăn.
Hiện tại ông đang chăm sóc cho tất cả các con vật mà ông có thể tiếp cận trong vùng cấm. Đối với ông, thú vật cũng có tình yêu thương, cũng có khao khát được sống như con người nhưng chúng không được chọn nơi mình sống. Khi không còn ai ở lại đây, chúng sẽ không còn được chăm sóc, không được cho ăn để rồi ra đi trong sự cô đơn lạnh lẽo.
Dù là người có lượng nhiễm phóng xạ cao nhất tại Nhật Bản (gấp 17 lần so với người bình thường), song mỗi ngày được trông thấy những loài vật mình chăm sóc khỏe mạnh và lớn lên, dù có phải ra đi bất chợt thì ông cũng yên lòng vì đã cho các sinh vật khác hiểu rằng chúng chưa từng cô độc trên thế gian này.
Bạn nghĩ sao về hành động cao đẹp này, đừng ngần ngại để lại bình luận để Oreka và mọi người cùng biết nhé. Đón đọc thêm nhiều bài viết thú vị khác tại blog của chúng mình.