Mẹ tôi là một phóng viên. Ngày tôi còn nhỏ, mẹ tôi rất hay trở về nhà với lỉnh kỉnh những túi xách, túi đựng máy ảnh (loại máy chụp phim của hãng pentax), túi đựng phim. Chiếc máy ảnh và những cuộn phim như một thế giới bí mật đầy cuốn hút mà tôi muốn chạm vào, muốn tìm hiểu nhưng không dám, vì đó là công việc của mẹ.
Mẹ cũng biết tôi thích, nên thường cho tôi những vỏ đựng phim rỗng và những cuộn âm bản phim đã tráng để chơi đồ hàng. Đó là những món đồ chơi “xịn” thời bấy giờ vì không phải đứa trẻ con nào cũng có. Hồi đó, tôi thấy “oai” lắm!
Thời gian thấm thoắt trôi qua. Mẹ tôi vẫn miệt mài làm nghề, nhưng đã có sự hỗ trợ của công nghệ với máy ảnh kỹ thuật số, laptop, smartphone. Chiếc máy ảnh pentax ngày nào giờ xếp xó ở nhà kho. Có lần dọn nhà tìm thấy, tôi đã âm thầm lấy chiếc máy đó, mua một cuộn phim giá rẻ, và tập chụp. Tôi chụp bọn mèo ở nhà, chụp bố mẹ và em trong chuyến đi dã ngoại, chụp bạn bè.
Rồi một ngày, tôi bất ngờ nhận ra trào lưu chụp ảnh bằng máy phim đã trở lại trên mạng xã hội. Tôi cảm thấy thật thần kỳ và may mắn vì những ký ức tuổi thơ đã được sống lại một phần, như chiếc máy ảnh phim của mẹ tôi vậy.