Bà nội tôi đã từng không thích Giáng sinh, bà bảo ngày lễ phương Tây bà không quen, cũng chẳng hiểu nổi ý nghĩa mà bao người nói về Giáng sinh. Thế mà, chỉ nhờ một đôi tất cũ, bà tôi đã có một Giáng sinh thật vui.
Giáng sinh đối với chị em chúng tôi đơn giản chỉ là một ngày vui, ngày mà tôi thích thú tặng quà cho mọi người trong nhà.
Năm ấy, tôi 12 tuổi. Tôi gói thật đẹp hai chiếc tất cũ của ông và tặng cho bà làm quà Giáng sinh. Tôi cũng viết lời “chúc mừng Giáng sinh” bằng nét chữ nguệch ngoạc và thêm một câu “Tôi luôn dõi theo bà”. Ông tôi đã mất từ lâu, tôi cũng không hiểu sao mình lại nghĩ ra được mấy câu ấy, nhưng cứ có gì thôi thúc tôi.
Nhận quà, bà nội tôi bật khóc, vừa thấy ấm áp lại vừa xúc động. Đôi tất cũ như vỗ về cảm giác cô quạnh trong những năm vắng ông. Sau này, không dùng được đôi tất ấy nữa nhưng dường như bà đã thanh thản hơn thật nhiều.
Hoá ra, đồ cũ cũng có sức mạnh chữa lành như thế đấy…