Tôi có thói quen giữ những đồ vật kỷ niệm. Cái áo tôi mặc khi nhận giải học sinh giỏi, cuốn giáo trình được tặng có bức vẽ tôi ở mặt sau, chiếc cốc đầu tiên tôi mua khi đặt chân tới Hà Nội và rất rất nhiều món đồ khác.
Chiếc cốc không có gì đặc biệt ngoài việc có một dòng chữ “Xin chào!”. Tôi sẽ vẫn dùng nó nếu không vì một lần bất cẩn làm rơi vỡ cái quai. Chỉ vì không nỡ vứt đi mà tôi vẫn để nó trên giá.
Tới hôm nay, khi lấy đồ tôi bị chiếc quai làm tay xước một vệt dài. Thậm chí tôi đã quên mất sự tồn tại của nó. Có lẽ giờ là lúc tôi có thể bỏ nó đi được rồi.
Kỷ niệm sẽ được giữ trong tôi thay vì lưu lại trên một món đồ đã hỏng hóc.