“…Chiếc cặp hồi đi học của tôi không phải là một chiếc cặp mới bỏ tiền ra mua mà là quà tặng UNICEF dành cho học sinh miền núi, thậm chí đó còn là cặp cũ chị tôi “truyền lại”. Thế nhưng kì lạ ở chỗ, nó lại khiến tôi thấy thoải mái và dễ chịu vô cùng.
Từ những ngày đạp xe 13km đi học cho đến những tối mưa tầm tã về đến triền núi đã 7h, chỉ có tôi và cặp chòng chành trên chiếc xe đạp Thống Nhất.
Sau này, nhà có điều kiện hơn, mẹ bảo mua cho tôi cặp mới nhưng tôi bảo chưa cần. Tôi chỉ thích cặp da xanh vàng của tôi thôi. Đến khi cái cặp bị rách quai, tôi cố khâu lại dùng, chỉ để được tiếp tục gắn bó với nó.
Hóa ra, một đồ vật đã ở bên ta nhiều năm tháng, chỉ cần còn tình cảm thì dù cũ đến đâu cũng vẫn còn giá trị.”