Ngày xưa, nhà bác tôi mua tủ nhựa cho chị họ. Tôi sang chơi mân mê mãi mấy hình dán đáng yêu mà không giấu nổi sự ham thích.
Hai ngày sau, tôi cũng có tủ nhựa, trắng tinh nhưng đã dán hình công chúa và nai popy. Tôi yêu thích nhảy múa mãi. Tự gập quần áo của mình xếp vào ngăn. Tôi cho rằng có tủ riêng là oách lắm. Có khi bố mẹ về muộn, tôi lôi hết quần áo trong ngăn tủ ra rồi chui vào đấy trốn. Lúc bố mẹ về thấy tôi đang mắc kẹt không chui ra được, cả nhà được trận cười ra trò.
Cái tủ nhựa của tôi bền lắm. Mẹ dạy tôi chia ngăn để đồ, còn bố đặc biệt làm cho tôi cái máy gập quần áo bằng bìa để gập cho ngăn nắp. Đến khi tôi đi học cấp 3 ngoài thành phố, mẹ vẫn còn giữ mãi cái tủ để cất những đồ dùng của tôi.
Sau này tôi mới biết mẹ vay tiền bác để mua tủ riêng cho tôi, chỉ là một chiếc tủ cũ nhưng nó đã quá mới với tôi. Nghĩ lại những lúc ấy, mua được một món đồ cũ thôi cũng mang lại niềm vui thật lớn. Mong rằng các bạn cũng cảm nhận được những niềm vui giản dị ấy trong cuộc sống tươi đẹp này.