Ngày tôi còn bé, ông nội tôi có chiếc bàn là Liên Xô. Bàn là nặng với bề mặt bằng thép, lúc cắm điện vào nóng hơn hòn than.
Có lần tôi táy máy lôi quần áo của mẹ ra là giúp mẹ nhưng lại làm cháy dúm cái áo cánh, mẹ tôi cười mãi. Sau đó bà nội mới dạy tôi, muốn là đồ mỏng phải có tấm lót. Chiếc chăn chiên được bà gấp gọn gàng rồi đặt lên phía trên, bàn là được bật nóng vừa phải và là nhanh tay trên bề mặt chăn. Bàn là nóng áp lên vải có một mùi thơm vừa mộc mạc vừa ấm áp, giờ lớn rồi tôi vẫn khó quên.
Sau này, nhà tôi sắm bàn là hơi nước, ông nội tôi vẫn giữ chiếc bàn là cho tới khi tôi ra ở riêng. Ông bảo tôi cầm theo để trang trí nhà cửa, nếu có ai thích thì bán cho người ta.
Cuối cùng tôi quyết định bán lại cho một người bạn trên facebook và cứ vui mãi vì thời này vẫn có người thích bàn là Liên Xô, thế là nó lại được làm việc mà nó giỏi.